top of page
Post: Blog2 Custom Feed

LĂNG KÍNH SÀI GÒN 1: CHUYẾN GRAB TÂM TÌNH

  • baongocpham2707
  • Jul 22, 2021
  • 3 min read

Thường ngày mình đều phải bắt hai chuyến xe bus để đi học, vậy mà hôm ấy ngu ngốc quên mang tiền, chỉ đủ bắt hai chuyến xe đi nên lúc về đành bắt grab. Sẵn việc bực bội bản thân vì cái tính hay quên của mình cộng thêm chờ anh grab lâu quá nên lúc ấy mình cũng hơi khó chịu, nhưng khi anh grab tới, ảnh cười hề hề:


" Xin lỗi em nha, nãy anh tới cổng này rồi mà bảo vệ kêu lên cổng kia nên để em đợi lâu" thì mình cũng dễ chịu đi ( thiệt ra mình cộc tính nhưng hổng có nóng lâu ^^) .


Trước giờ đi grab mình cũng ít nói chuyện, họ chỉ chở mình tới điểm hẹn rồi xong. Nhưng nay chuyến grab này của mình thật khác, anh hỏi chuyện thì biết mình là sinh viên năm nhất, rồi ảnh nói, hệt như một người anh trong nhà :


" Là sinh viên thì phải nhớ học hết sức, chơi hết mình em nha, đây là khoảng thời gian rất đẹp đó".


Ảnh kể hồi đó ảnh giỏi Sinh lắm, toàn đại diện tỉnh đi thi học sinh giỏi môn Sinh thôi, rồi anh cũng thi đại học và đậu "Trong xã lúc đó có 6 người đậu đại học thôi đó em, ông già anh giết nguyên con lợn đãi cả xóm" - anh kể với chất giọng đầy ắp niềm tự hào. Nhưng người con trai mà theo lời anh kể là đầy cứng đầu và ngoan cố ấy đã rời giảng đường Đại Học sau một năm hơn để tiến thân vào Sài Gòn - mảnh đất vàng của dân tứ xứ thời ấy, nơi mà mọi người kháo nhau làm nghề gì cũng ra tiền.


" Đúng là lúc ấy mình chỉ nghĩ tới cái lợi trước mắt mà không biết nhìn xa, để rồi có những quyết định không thể quay lại được" - anh cười buồn. Anh bảo lúc ấy làm quán bar một tháng được mấy trăm à mà tiền bo được hẳn hai triệu sướng gì đâu, kiếm tiền dễ gì đâu nên cuối cùng mặc sự ngăn cấm của gia đình, thầy cô, anh quyết định sống ở Sài Gòn luôn .


"Rồi thì em thấy đó, 11 năm qua anh vẫn chật vật, loay hoay với cuộc đời của mình. Nhiều đứa bạn ngạc nhiên bảo ủa tao tưởng giờ mày cũng phải bác sĩ hay kĩ sư gì rồi chứ mà mình chỉ cười cho qua, thằng bạn sinh viên chung ngành giờ làm đúng ngành nó chọn, lương tháng mấy chục triệu mà mình tiếc, giá như mình quay lại thời đấy để mà quyết định lại... Nhưng cuộc đời làm gì có chữ GIÁ NHƯ, ông già anh bây giờ vẫn còn giận anh, ổng chửi anh nặng lắm : con trâu nó lì tao đánh nó còn nghe, còn mày là cái giống gì mà không bao giờ tao nói mà mày nghe hết vậy. Mình biết mình sai nên cũng chỉ im lặng thôi em, ổng thương anh ổng mới giận."


Nhưng người dân miền Trung mình trước giờ siêng học lắm nên bây giờ anh vẫn học tiếng anh trên mạng, lúc rảnh thì nghe Tiếng Anh để giao tiếp được với khách nước ngoài, mình nghe mà thẹn gì đâu, tối đó về mở tiếng anh lên nghe liền và lập tức.


"Mỗi lần anh chở sinh viên anh đều khuyên tụi em phải học thật giỏi, dù làm gì cũng đừng lơ là, anh không có tiền cho tụi em, anh chỉ có thể khuyên tụi em được vậy thôi ,"


Mình rất thích lắng nghe những tâm sự từ người khác, điều đó vừa giúp họ giải tỏa nỗi lòng mà bản thân mình cũng nghiệm ra được nhiều điều lắm, Ngày hôm đó tốn 100k thay vì 20k như mọi khi nhưng lại để lại cho mình nhiều suy nghĩ. Cảm ơn anh Grab ngày hôm đấy vì đã cho em có một buổi chiều tuyệt vời.


Hằng năm rất nhiều sinh viên bỏ học nhưng mấy ai thành công, mấy ai trở thành tỷ phú ? Xã hội này luôn có những mặt trái và mặc dù nó chiếm đa số nhưng vẫn ít người nhìn ra. Nói như vậy không có nghĩa nếu bạn không đi học Đại Học hay bạn bỏ giữa chừng thì cuộc đời bạn chấm hết, chỉ là khi quyết định làm một việc gì đó thì hãy nghĩ thật kĩ, lập kế hoạch và xác định mục tiêu thật chi tiết, nghiêm túc với con đường mình chọn thì mọi việc sẽ ổn thôi.

コメント


bottom of page